Những sắc màu của gió là tuyển tập các truyện ngắn đặc sắc của Đỗ Đức Anh từ năm 2006 đến năm 2011, như một cách để vẽ lại đồ thị cuộc đời mình với những rung cảm rất riêng ở mỗi tuổi đời. Cuốn sách đã bộc lộ một cách chân thành những sắc màu tâm trạng của lứa tuổi bước chân vào đời với nhiều trăn trở, chông chênh, nhưng cũng ắp đầy khao khát, được làm điều gì đó cho mình, cho đời. Những khát vọng say mê ở tuổi 20 nông nổi, nhưng căng tràn nhựa sống.
Trích đoạn ngắn trong cuốn sách:
“Mưa. Ùa về ban công gác trọ. Mọi thứ trở nên ẩm ướt và mờ ảo. Gã ngồi ôm cây guitar gỗ, nhấp ngụm cà phê nguội lạnh, cà phê ngon một cách đáng ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn bâng quơ ô cửa kính...
Gã thấy một cô gái.
Cô gái đứng trong mưa ướt như một con chim non nghịch nước. Cô đứng trên ban công nhà đối diện, tay vịn lan can và mỉm cười với gã. Có lẽ!
Và rồi ngay sau đó cô gái biến mất. Như là một trò lừa dối của mắt.
Điều đó khó mà đúng được.
Vậy thì cô ấy là ai?
Câu hỏi được giữ nguyên như thế trong nhiều ngày liền, dù gã đã cố gắng để tìm hiểu xem có cô gái nào sống phía sau ô cửa sổ có mấy ngọn tigôn uốn éo lượn quanh những chấn song. Gã ra ban công thường xuyên hơn, đứng ở đó lâu hơn, chờ đợi và hi vọng. Nhưng cô gái không xuất hiện.
Một ngày rất lâu sau đó cũng là một ngày mưa. Khi mà gã gần như đã quên mất nụ cười ngập ngừng trên khuôn mặt của cô gái trong đêm mưa nọ, bỗng dưng gã gặp lại cô. Cô bước đi trên vỉa hè đối diện với trạm chờ xe buýt ngay trước cổng trường mỹ thuật gã đang ngồi. Trời mưa. Cô che chiếc dù màu lam, một màu không được nổi bật cho lắm trong một ngày u ám. Và mặc dù đó không phải là màu có thể thu hút sự chú ý của người khác những gã vẫn để ý và nhận ra cô khi gã đang lơ đãng ngắm những cánh dù xòe rộng trong màn mưa.
Mưa. Lạnh!
Gã chẳng có gì. Không dù, không áo mưa. Và những bức vẽ chuẩn bị cho bài thi giữa học phần có thể sẽ bị lem và ướt hết. Nhưng mặc kệ, gã vẫn đi theo cô gái. Nói đúng hơn là gã đi song song với cô gái. Mỗi người bước ở một vỉa hè. Giữa hai người là một dòng xe cộ trùm áo mưa xanh - đỏ - tím - vàng đang hối hả đi đâu đó. Cuộc sống quả là có rất nhiều cuộc hành trình. Đôi khi leo được lên chuyến tàu hạnh phúc cũng chưa chắc đã đến được ga mình mong ước. Ai đó từng nói với gã như vậy, không nhớ nổi.
Gã kín đáo quan sát cô gái. Cô không cười. Tất nhiên rồi! Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời để có thể cười được. Tuy thế trông cô vẫn rất xinh. Ở cô có cái gì đó đặc biệt như là sự tỏa sáng và thu hút một cách tự nhiên. Dường như mỗi cô gái khi sinh ra đều được ban cho một điều đặc biệt…”