"Thời gian chúng ta có là tiền bạc chúng ta không có" - Illia và Petrốv). Nhận xét nói trên không biết hóm hỉnh đến đâu, nhưng thật sự an ủi lòng người: cuối cùng thì chúng ta ai cũng có được một cái gì đó - chí ít là thời gian. Thời gian không sở hữu được, nhưng ai cũng có. Cái dễ sở hữu hơn là tiền bạc thì ngược lại - nhiều người không có. Trong tương quan này, xin được kể về cái mà chúng ta ai cũng có hơn là cái mà đa số chúng ta đều chỉ có chút ít, thậm chí, một số người - không có chút nào.
Kể về thời gian là chuyện vô cùng. Những Pharaon hùng mạnh của xứ Ai Cập cổ đại đã không thể ngờ rằng thời gian sẽ biến các kim tự tháp bất khả xâm phạm thành những nơi dễ bị tổn thương nhất. Cũng như việc "đánh dây thép" (đánh điện) rất sánh điệu đã bị năm tháng biến thành một cái gì đó ngô nghê, lỗi nhịp. Sự vô cùng của câu chuyện về thời gian nằm ở chỗ: thời gian là một chuỗi của các nghịch lý:
Một là, nghịch lý: càng phát triển càng có ít thời gian.
Hai là, nghịch lý: thời gian ai thiếu cứ thiếu, ai thừa cứ thừa.
Ba là, nghịch lý: thời gian tác động đa chiều.
Thời gian là vô tận. Các nghịch lý của nó cũng thế.