“Bố mẹ có tôi khi mới mười bảy tuổi.
Năm nay tôi vừa tròn mười bảy.
Cũng chẳng có cách nào để biết chắc tôi có thể lớn lên thành mười tám hay mười chín tuổi hay không.
Điều đó không do chúng tôi định đoạt.
Điều duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không còn nhiều.”
“Bố nhìn vào tôi để thấy được khuôn mặt lúc ông tám mươi tuổi.
Còn tôi nhìn vào bố để bắt gặp hình ảnh khi tôi ba mươi tư.”
Đây là câu chuyện về cặp cha mẹ trẻ nhất và đứa con già nhất, được kể khi thời gian của Ah Reum, cậu bé mười bảy tuổi mang vẻ già nua của ông lão tám mươi do mắc hội chứng lão hóa sớm, vùn vụt trôi đến giây phút cuối cùng. Còn cha mẹ cậu dường như đâu đó trong tiềm thức vẫn mắc kẹt ở tuổi mười bảy lúc sinh ra cậu, nhưng chắc chắn họ biết cách yêu thương cậu hơn ai hết! Ah Reum, dù mang trong mình căn bệnh quái ác, dù không biết liệu còn có thể đón sinh nhật tiếp theo, nhưng trái tim yếu ớt chưa lúc nào thôi háo hức rộn ràng trước vẻ đẹp của cuộc sống, ngôn từ, tình cảm gia đình, cùng chút rung động đầu đời với “cô bạn” qua thư… Và cuộc sống, dẫu ngắn, dẫu dài, vẫn là những tháng năm rực rỡ.