Cuốn sách so sánh mối quan hệ giữa nhà phê bình văn học với các nhà văn chẳng khác nào vị bác sĩ với những con bệnh khó chiều. Cuốn sách không gây được sự chú ý lớn với học giới lẫn người đọc bình thường. Đơn giản, cái tên “vị giáo hoàng của văn học Đức” – Marcel Reich-Ranicki xem ra hãy còn quá xa lạ với người đọc Việt Nam. Tuy nhiên, giới văn chương và độc giả văn học tại Việt Nam sẽ phải chú ý đến tên tuổi này, không phải vì bản thân sự nghiệp phê bình rất đồ sộ của ông, mà còn bởi tiểu sử rất đặc biệt của một cá nhân gắn với cuộc chiến tranh thế giới thứ 2.