Trích đoạn:
“Yến nằm vật xuống giường rồi ôm mặt khóc, khiến Thuyên sửng sốt lạ lùng. Thái độ của nàng càng lúc càng khó hiểu. Mỗi lần đi ra ngoài thì y như bị ma bắt chạy về thở không muốn ra hơi.
Thuyên ngồi xuống bên giường đặt bàn tay lên vai Yến, gọi nhỏ:
- Yến... gì vậy?
Yến nắm chặt lấy tay chàng bóp mạnh, nước mắt ràn rụa:
- Anh... đừng đuổi em nghen! Ra khỏi đây thế nào em cũng bị giết...
Thuyên hỏi nhanh:
- Ai giết Yến? Cô nói gì vậy?
Yến thở ra:
- Câu chuyện còn dài lắm. Em chưa nói được. Nhưng anh hứa đừng đuổi em ra khỏi nhà nầy nghen!
Thuyên bắt đầu khó chịu trước thái độ mập mờ đó, nên hỏi:
- Sao Yến chưa chịu nói thật? Tôi làm sao biết Yến đang gặp chuyện gì? Đương không rồi Yến như mất hồn, mất vía.
Yến òa khóc:
- Tội nghiệp em mà anh. Em biết làm phiền anh nhiều lắm, nhưng em không làm sao khác được. Em thấy rõ ràng “hắn”. Nhưng chẳng biết có phải chăng? Đời em... cứ sống trong ám ảnh nặng nề.
Thuyên đứng lên đi về phía cửa nhìn xuống sân một lần nữa, rồi hỏi Yến:
- “Hắn” là ai? Chồng cô ư?
Yến ngó chàng lắc đầu:
- Không!
- Vậy là ai? Kẻ thù?
- Không!
- Người yêu?
Yến gục đầu xuống gối, không đáp, đôi vai run run. Thuyên lẩm bẩm:
- Vậy là cô trốn “người yêu” để tới đây! Chết chưa... Thế là...
Thuyên chưa dứt lời Yến đã ngước lên bảo chàng:
- Không, tôi có yêu “hắn” bao giờ đâu? Tôi... Trời ơi! Anh đừng hỏi nữa.”