Một lần nữa bạn trở lại thế giới của Haruki Murakami mà có thể bạn đã hân hoan với Rừng Na Uy, Kafka bên bờ biển, với vô số truyện ngắn... Cái thế giới dường như ma ảo lại dường như thực hơn cả thực tại.
Sputnik? Vệ tinh nhân tạo đầu tiên trên thế giới do Liên Xô phóng đi vào năm 1957, rồi cùng năm đó Sputnik II mang theo chú chó Laika. "Con tàu vệ tinh nhân tạo lao đi êm như ru xuyên qua bóng tối vũ trụ. Đôi mắt đen long lanh của chú chó dán vào ô cửa sổ nhỏ xíu. Trong sự hiu quạnh vô tận của không gian, Laika có thể nhìn thấy gì?".
Và Người tình Sputnik? Sumire là cô gái 22 tuổi. Cô yêu Miu - một thiếu phụ lớn hơn cô 17 tuổi, và cô gọi Miu là người tình Sputnik. Nhưng chính cô mới là người xoay quanh quỹ đạo của Miu, thờ ơ với mối tình vô vọng của người bạn trai K..
Sumire muốn thành nhà văn. Cô đang viết tiểu thuyết. Nhưng cô cảm thấy bấp bênh, cô độc. "Giống như không còn trọng lực nữa và tớ trôi dạt trong không trung, không biết mình đang đi về đâu".
Các nhân vật trôi dạt trong cả không gian thực cũng như không gian ảo.
Sumire mất tích. Bỗng dưng mất tích. Huyền bí. Trên một hòn đảo Hi Lạp nhỏ. Như đơn giản "từ bên này sang bên kia", dường như đi xuyên qua một cánh cửa bình thường. Và Sumire yêu Miu ở phía bên này và cũng yêu Miu nhiều như thế ở phía bên kia.
Một không gian ảo nữa là chuyện về Miu và vòng đu quay. Lúc Miu 25 tuổi, một mình lưu lại ở một thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ. Mắc kẹt trong vòng đu quay ở công viên, dùng ống nhòm nhìn vào phòng mình. Thấy chính mình đang ở trong phòng, trong vòng tay của một người đàn ông Latin cao lớn, đẹp trai.
Nhưng các nhân vật đó, và cả K. nữa, đều cô đơn, đều trôi dạt trong không gian, trong bóng tối, trong vô tận.
Họ có chạm phớt nhau đi nữa để rồi lại xa nhau, lại biến mất.
Như trong tiểu thuyết.
Như trong đời sống.
Nhật Chiêu
(Nguồn: Báo Tuổi Trẻ)