...''Hạnh phúc khó lắm. Thủy Tiên chưa đến. Thủy Tiên hẹn đến. Mà cho dù Thủy Tiên có đến, thì làm sao một bó hoa có thể cùng đi bên ta trọn kiếp trọn đời mà chẳng thối rữa?
Đời một nhà văn là một đời hi vọng và hết hy vọng vào các loài hoa. Nguyễn Du không còn hy vọng vào hoa lựu và trà mi và đỗ quyên nữa và nhà thơ đã sẽ sang báo tin ‘‘lạnh đến chân rồi’’. Goethe cũng chỉ còn thấy ‘‘tối tăm tối tăm tối tăm’’. Một nhà văn nữa cũng sắp nói ‘‘cuộc sống này...’’
Những lời nói cuối đời của một người bao giờ cũng bị ngắt quãng như thế đấy. May mà còn cất lên được tiếng nói dù là nói nửa câu. Chứ không lặng câm như những tấm bia mộ gió..''