Bông hoa ấy, đã đứng cô đơn rất nhiều, rất nhiều năm.
Mùa xuân đến, khi mẫu đơn nở hoa, nó không nở.
Mùa hạ đến, khi sen nở hoa, nó không nở.
Mùa thu đến, khi cúc nở hoa, nó không nở.
Mùa đông đến, khi mai nở hoa, nó không nở.
Năm này qua năm khác, không năm nào nở hoa.
Mẫu đơn hỏi: “Tại sao ngươi không nở hoa?”.
Nó đáp: “Ta đang đợi”.
Hoa sen hỏi: “Đợi cái gì?”.
Nó đáp: “Đợi một người”.
Hoa cúc hỏi: “Nếu người ấy không đến thì sao?”.
Nó đáp: “Vậy ta sẽ mãi mãi không nở hoa”.
Bông hoa ấy ngóng đợi người đã giẫm phải mình, mà không hay duyên kiếp của mình lại là một người khác - người đã nâng mình dậy, cứu sống mình. Mối duyên nghìn năm, hết kiếp này đến kiếp khác, cứ đi tìm rồi để lỡ, đến cuối cùng mới hay bóng hình trong lòng thực sự là ai.