Viết cho ngày tết thiếu nhi
“...Gió cuốn bầy hạc giấy chấp chới giữa không trung. Những con chim én từ đâu bay vút đến, đan xen vào lũ hạc giấy, hòa thành một đàn đông đúc chao liệng trên sông...”
Thằng Hưng ngồi bám song sắt, thò hai chân ra ngoài cửa sổ. Nó thờ ơ nhìn cuộc sống sôi động đang hối hả trôi qua trước mặt. Khách bộ hành chẳng ai quan tâm đến Hưng. Những người thường xuyên qua đây, đã quá quen thuộc với cảnh này. Còn kẻ lạ, phải chú ý quan sát chỗ đặt chân. Từ lâu lắm rồi, vỉa hè trở thành chỗ trao đổi mua bán, nơi tạm nghỉ chân cho đủ mọi người. Từ cô gánh hàng rong, ông mài dao thuê, bác cắt tóc, cho tới người bán xổ số dạo. Đôi lúc vì một chỗ ngồi tạm, họ cãi nhau chí choé. Nhưng chẳng hiểu vì sao, không ai dám bầy hàng trao đổi dưới khung cửa sổ, nơi Hưng thò chân ra ngoài. Cái mái hiên bé xíu nơi Hưng đang ngồi hơi thụt vào so với cả dãy nhà bám mặt đường. Lúc trời đổ mưa không ai dám trú, bởi những giọt gianh luôn rơi thẳng xuống người. Có lần trong cơn giông Hưng vẫn chẳng chịu rời, mặc nước hắt ướt hết người lẫn đồ đạc bên trong nhà. Còn khi nắng, bóng râm chỉ che kín chân tường. Thi thoảng có người hỏi thăm, Hưng chỉ im lặng ngước cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chặp...