Tôi trong cuốn sách này, là để cảm ơn tuổi trẻ và những năm tháng thanh xuân đầy ý nghĩa, đã nhắc tôi về yêu thương! Tuổi trẻ là mầm cây, yêu thương là mưa xuân. Có mối tình nào trở thành đại thụ mà không từng là những mầm cây bé xíu, yếu ớt, run rẩy bật lên từ đất ẩm?
M, P trong trái tim tôi, rồi sẽ có trong trái tim mỗi người đã cầm cuốn sách này. Bởi tôi mong muốn rằng trong chúng ta, những ai đã có những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, sẽ có thể gặp M, gặp P và ngả đầu vào vai người đàn ông mình tin cậy, chỉ để khóc! Bởi là con gái, việc tìm được một bờ vai cho mình dựa vào và khóc, thật hạnh phúc xiết bao!
Khi tôi 12 tuổi, tôi không hề biết sau này, có một người đàn ông sẽ kéo đầu mình dựa vào vai Anh, và nói: “Ngoan nào! Đừng khóc nữa” những câu từ ấm như thảm nắng ấy, lại có thể khiến mọi nỗi sợ hãi tan đi. Thế nên, cô bé ngốc như tôi đã sống đơn độc, vô vọng suốt nhiều năm sau đó.
Cái ngày tôi gặp P - mối tình đầu của tôi, là một khoảnh khắc đẹp và hằn sâu đến khó tả. P khiến tôi tin rằng: Tôi là cô bé lọ lem xinh đẹp và tốt bụng, niềm tin giản đơn ấy giống như chiếc kẹo, tôi đã đem theo bên mình suốt nhiều năm thanh xuân. Những lúc nhớ P, nhớ tuổi trẻ nồng ấm của mình, tôi lại cuồng cuồng lục tìm kỷ niệm của mình: “P ở đâu? Những nồng ấm chân thành năm xưa đâu? Sự giản đơn như viên kẹo ở đâu?”
Tôi từng nghĩ, sẽ không thể tìm thấy ai có thể đẹp hơn P, không thể rung động thêm một lần nào nữa. Thanh xuân là thứ trôi đi, chỉ biết trôi đi chứ không hề biết dừng lại. Nước mắt không thể níu giữ được kỷ niệm đã hóa đá thời gian. P đã tạc lên phiến đá thời gian của tôi, là một hình ảnh chàng hoàng tử đẹp trai kẹo ngọt, một người bạn học giỏi, có má lúm đồng tiền và hàm răng trắng đều tăm tắp. Mỗi lần P cười, cả sân trường như ngập tràn ánh nắng ban mai. Thế nên, tôi cứ xao lòng cả khi, P đã là một ký ức không thể tái sinh hay làm lại, dù chỉ một lần.
Bạn thử nghĩ mà xem?Cuộc sống sẽ thế nào nếu trong trái tim của bạn, không còn biết rung động trước tình yêu nữa? Tôi đã phung phí tuổi trẻ của mình trong khói thuốc Esse đắng nghẹt mũi, trong rượu men Nga cay xè, tôi đã uống và hút tất thảy sự cô đơn của mình, nỗi cô đơn của cô bé lọ lem khi chứng kiến mối tình đầu của mình đã rời khỏi thế giới tươi đẹp này như một thiên sứ, với đôi cánh lấp lánh bạc. Hẳn nhiên, P đã ở một thế giới tươi đẹp hơn, tôi vẫn tin như thế khi cố ngăn những giọt nước mắt đau đến thắt lòng. P vẫn ở trong trái tim tôi, gan lỳ và vĩnh cửu, sự gan lỳ của ký ức tươi đẹp, không chịu rời khỏi tôi để tái sinh thành một ký ức khác!
Trong cuốn sách này, không có nỗi đau, chỉ có sự cô đơn, cô đơn cả khi đã được yêu thương.
Rồi M đến. Cái ngày M đến, là ngày đặc biệt đến khó tin. Tôi có thể ngả đầu vào vai M để kể cho anh nghe những nỗi buồn rỉ máu không ngừng trong lòng mình. Nỗi buồn như có kiếp lai sinh, chẳng thể nào dứt ra được. Điều kỳ lạ, tôi đã tình nguyện chui ra khỏi vỏ ốc và những tháng ngày trầm cảm trong âm nhạc, trong khói thuốc, trong men rượu, để nói với M rằng: “M này! Giá như gặp anh sớm hơn. Bởi Nếu như chưa từng gặp anh, em sẽ không biết tiêu hoang sự cô đơn và buồn tẻ của tuổi trẻ vào đâu nữa. Rượu, thuốc lá, chỉ là những độc dược vô hình, lúc tỉnh say, tan khói thuốc, cô đơn lại lạnh lòng. Mà M này, sao bờ vai anh ấm thế?”
Tôi chỉ là một cô gái, không ước muốn gì nhiều cho bản thân, chỉ mong có người đàn ông tin cậy, cho tôi cất giùm viên đá cuội dưới lòng suối trong vắt - viên đá cuội tên là nỗi cô đơn, bất an và mong manh dế sợ. Cảm ơn M, cảm ơn P, đã gieo an yên và thương thiết vào tâm hồn tôi.
Nếu không thế, tuổi thanh xuân của tôi còn có gì để lưu lại?
Phải không?