Trong bàng bạc và mênh mông là nước. Phẳng lặng nước. Vời vợi nước. Nước dưới sát chân cầu ngắt xanh và nước xa tít tắp, mờ mờ như bọc trong sương trong khói. Chạp trên cầu đẹp cái đẹp mơ hồ và cầu trong Chạp, đẹp cái đẹp vững chãi. Tôi đứng lặng ngắt. Cái đẹp của thiên nhiên dang trải khiến người ngất ngây. Phút chốc bỗng muốn bỏ lại sau lưng mình tất cả. Nào là áp thấp nhiệt đới, bão gần lũ xa. Nào là biến đổi khí hậu và kinh tế suy thoái. Những tai ương giằng kéo và chập chùng. Nào những khuôn mặt người khắc khổ hằn sâu nỗi nhọc nhoài. Nào áo cơm se sắt đời thường. Nào là bao hệ lụy… Không ném hắt nổi nhưng có thể bẵng quên?