ắng nghe tiếng lòng cùng 'Mùa về trên ngói'
Đâu cứ phải trời cao, biển rộng mới làm tâm hồn ta rung động. Có những lúc, trái tim ta thổn thức, não nề trước những điều rất giản đơn mà dịu ngọt như gió nhẹ lướt qua vạt cỏ non mềm.
Sách Mùa về trên ngói gồm 47 tản văn, đó là 47 cung bậc cảm xúc trong trẻo, tha thiết mà Hồ Minh Thông muốn gửi đến độc giả. Đó không phải là cảm hứng khi tác giả đứng trước mênh mông trời bể hay lặng mình trước vẻ nguy nga hùng vĩ của non cao rừng thẳm. Bằng tâm hồn nhạy cảm, Hồ Minh Thông đã có những rung cảm tinh tế về những điều nhỏ nhoi, vụn vặt trong cuộc sống mà ta đôi khi quên lãng giữa dòng đời tấp nập, xô bồ.
Đó là dáng mẹ hao gầy đợi ta trước cổng mỗi chiều đi làm về. Một chiều như thế, ta chợt thấy vết chân chim giăng đầy khóe mắt mẹ. Lòng đau thắt khi nghĩ đến một ngày chỉ còn cánh cổng im lìm đón ta mỗi chiều chập choạng. Để ta khát khao lưu giữ cái bóng dáng hao gầy ấy mãi mãi. "Đến một phút giây nào đó, sẽ là bóng dáng những dáng những người thân yêu của tôi, tiếng ríu ran trẻ thơ hòa cùng tiếng cười rộn rã cất cánh... Nhưng tôi vẫn mãi mãi khát khao giữ lại bóng hình một người đàn bà dịu hiền đứng nép mình sau khung cửa bình yên xanh mướt tháng ngày, xanh mướt hồn tôi. Một mai dáng hình ấy sẽ hòa vào năm tháng, hiện hữu mãi trong không gian bé nhỏ của tôi một cánh cổng lặng muôn kiếp" (trích Bóng ai bên cửa).