Mấy tiếng mưa rửa bùn làm Sang xốn xang trong dạ. Anh nhớ những cơn mưa rửa bùn hồi bé dại. Trong mưa, người quê anh thắp nhang tạ trời đất và khấn gọi hồn cây trở về. Độ tàn một tuần nhang thì mưa dứt hột. Lúc ấy chim khướu và chim khách thi nhau ríu ran. Cha anh bảo đó là tiếng chim báo bình yên. Mẹ anh thể nào cũng dắt các con ra vườn, vuốt ve từng thân cây còn thất thần sau đợt dầm nước lụt. Khi thầm thì gọi từng nhánh lá mau hồi phục, gương mặt mẹ bừng lên một niềm tin thánh thiện mà anh hiếm khi được thấy lại dọc đường đời, trên một gương mặt khác, trong một ánh mắt khác.