Một cô gái trẻ từ Hà Nội vào Sài Gòn tìm cha, người đã bỏ rơi mẹ cô lúc bà mang thai. Khi đến nơi, cô gặp hồn ma của đứa em gái sinh đôi mất tích 22 năm trước. Người em gái dẫn dắt, lôi cuốn chị vào một thế giới ma mị, một thế giới của loài người đầy rẫy tội ác, lừa gạt, bội phản... sống bên hồn ma, bên bờ kia của sự thật, trinh tiết chỉ là mtộ món quà ác độc của thượng đế. Ở đó, ý chí của cô bị thách thức tới tận cùng.
Một thế giới nội tâm đau đớn, ngôn từ mang nặng tính riêng tư. Không thiếu dằn vặt cá nhân. Những người đàn bà có thể sống chung với những cuộc cãi vã trong lòng, nhưng khi quyết định họ lại chọn giải pháp tử tế nhất là im lặng.
Đầy rẫy những cô đơn, nhiều ý nghĩ cay đắng và mặc cảm tội lỗi. Những lời trách cứ, nhiệu hứng học cách đương đầu, đủ dịu ngọt và cay đắng để thấm thía.
"Tôi cố gắng vựơt qua nỗi kinh sợ. Tôi kinh sợ vì chuyện đang xảy ra, đạo đức không cho phép. Nhưng đạo đức là gì? Tất cả là những giá trị do con người đặt ra để kiểm soát lẫn nhau. Quên nó đi thì nó không làm gì được mình. Tôi sẽ quên, đang quên mọi thiêng liêng, mọi cấm kỵ, mọi tội lỗi."
"Những năm thơ ấu tôi ngủ chung với mẹ trên chiếc giường nhỏ trong căn hộ một gian của chúng tôi ở Hà Nội. Năm tôi mười lăm tuổi, mẹ tôi xin được một tấm ván ngang sau tấc, dài một mét tám từ một bộ phản xưa người ta bỏ đi vì để chật nhà. Trên đường đi học về, tôi đi quanh những con đường có người sửa nhà để lấy cắp một hay hai viên gạch thẻ bỏ vào cặp mang về. Tôi mài những viên gạch trên nền xi măng để khi xếp cạnh nhau chúng vừa vặn hơn và ít chông chênh. Gần hai tháng tôi có đủ gạch để dụng hai chân bàn thấp cạnh cửa sổ để tôi gác miếng ván lên. Ban ngày tấm ván làm nơi ăn cơm, là quần áo, học bài, ban đêm tôi ngủ trên đó. Dù tôi đã mài những viên gạch, đã gấp giấy chêm vào những khe hở, tấm ván gác lên những viên gạch chông chênh khi tôi trở mình. Tôi tưởng tượng mình nằm trên ván một con thuyền nhỏ, chung quanh tôi là nước, chung quanh tôi vắng lặng, tôi có cả một dòng sông cho riêng mình. Trên mảnh thuyền ấy tôi nằm ngủ, mắt nhắm, nhìn thấy đủ thứ ác mộng lẫn vào những giấc mơ êm đềm. Trên mảnh thuyền ấy tôi nằm thức, mở mắt nhìn khung cửa sổ. Tôi nhớ ngày còn bé khi nhìn ra cửa sổ tôi ngó thấy một mảnh trời, Tôi thấy sao, đôi khi có mặt trăng lơ lửng trong mảnh trời trong suốt hay mù sương của tôi. Ngày tôi lớn, chỉ còn thấy những bức tường của những căn nhà phía bên kia khoảng sân nhỏ...".