"Có thể nói, Nguyễn Ngọc Thuần đã chọn thi pháp cổ tích cho những trang văn xuôi của anh, mà Một thiên nằm mộng là một tác phẩm minh chứng rõ nét nhất. Cậu bé nhân vật chính đã nhìn đời trong giấc mộng hằng đêm và bay bổng trên đời thường vốn dĩ nhiều tục lụy. Tất cả những người thân yêu của cậu, những con vật, đồ vật thân yêu trong ngôi làng miền Trung xa ngái của cậu, đều trở nên lung linh mờ ảo trong giấc mơ về đêm của cậu bé. Dường như giấc mơ là cứu cánh duy nhất của nhân vật chính và cũng là cách duy nhất để Nguyễn Ngọc Thuần quay trở về với thế giới tuổi thơ của mình, cái thế giới với Nguyễn Ngọc Thuần, đã chỉ còn là hoài niệm.
Nhưng rồi cậu bé hay nằm mộng cũng sẽ phải lớn lên, và phải trưởng thành và cũng có thể sẽ phải tỉnh mộng… Và Nguyễn Ngọc Thuần cũng vậy, thi pháp cổ tích có thể sẽ là chiếc áo quá chật cho giấc mộng viết văn của anh. Nhưng có sao đâu, thời gian cứ trôi chảy, nhà văn trẻ này sẽ còn viết tác phẩm mới, người đọc sẽ hi vọng. Còn bây giờ, người đọc của đầu thế kỷ XXI, cả trẻ em lẫn người lớn vẫn có thể hân hoan tìm được giấc mộng của mình trong Một thiên nằm mộng của Nguyễn Ngọc Thuần". (Nguyễn Thị Minh Thái)