Mai An Nguyễn Anh Tuấn ngợi ca hoa ban và con người vùng cao Tây Bắc bằng một giọng thơ thương cảm, một nỗi buồn tiếc ẩn đau mà trong trẻo, lắng đằm. Cái đẹp của hoa ban Tây Bắc là cái đẹp cao cả nhưng buồn đến cháy lòng. Khói nương quẩn quanh nỗi buồn vạn thuở (Điều chưa kịp nói). Anh nhiều yêu mà ít vui. Tự giằng xé nội tâm nhưng kìm nén được xúc cảm, do vậy nhà thơ đã tránh được nhược điểm thật thà, quá lời hoặc bế tắc. Thơ anh chủ yếu là thơ truyền thống nhưng không cũ, không đơn điệu, bằng phẳng. Thơ anh có niềm vui, hy vọng, mơ ước, tất cả đặt vào thiên nhiên, con người Tây Bắc nhưng đan xen và bao trùm - cứ như là mâu thuẫn - vẫn có những nỗi niềm gan ruột theo hướng ngược lại, bắt buộc phải bộc bạch, chúng trào dâng, chiếm lĩnh độc giả. Với dân bản, với học trò, với người anh yêu, với cộng đồng xã hội khi vào vai một công dân, với gia đình…MANAT đều trải lòng.
- Phạm Đình Ân -