Trước năm 1975, thời còn chiến tranh, Sài Gòn và Đà Lạt cách nhau khoảng 300 km đường bộ nhưng sự đi lại rất khó khăn. Thuở ấy tôi còn rất trẻ, luôn bận rộn với công việc nên ít đi đâu ra khỏi Sài Gòn. Mong ước của một chàng trai chỉ mới trên 20 tuổi là được một lần tới Đà Lạt, một thành phố du lịch rất đẹp và thơ mộng mà tôi chỉ mới được biết qua sách, báo, trong những bài thơ, những ca khúc viết về Đà Lạt và một số phim ảnh. Càng háo hức hơn khi Đà Lạt được khoác lên nhiều cái tên biểu tượng khác như “Thành phố hoa đào”, “Thành phố sương mù”, “Thành phố ngàn hoa”…
Rồi dịp ấy cũng đến, đó là mùa Giáng sinh năm 1972, tôi được một người bạn mời đi Đà Lạt. Người bạn đề nghị đi máy bay nhưng tôi không chịu, vì đi máy bay từ phi trường Tân Sơn Nhất tới phi trường Liên Khương Đà Lạt chỉ mất 15-20 phút, ngồi trên máy bay lướt trên chín tầng mây chút xíu là tới, mà từ trên cao 9.000 mét nhìn xuống phía dưới thì hầu như chẳng thấy gì trừ lúc máy bay hạ độ cao để xuống phi trường Liên Khương cũng chỉ thấy rừng núi, đèo dốc và sương mù. Tôi muốn đi đường bộ để được ngắm cảnh, thưởng lãm cho hết sự tuyệt vời của con đường dài 300 km dẫn đến Đà Lạt bằng cách ngồi trên chiếc xe đò nhỏ của hãng Minh Trung từ bến xe Petrus Ký (bây giờ là đường Lê Hồng Phong, quận 10) từ lúc 8 giờ sáng, để tới Đà Lạt vào lúc 3 giờ chiều trong ngày 24-12, vừa kịp đi chơi đêm Giáng sinh đầu tiên ở Đà Lạt.
Trước đó tôi đã quen với Em, người con gái, nhân vật chính trong toàn bộ truyện dài này… ở Sài Gòn, vì Em là một cộng tác viên của tôi, Em có làm thơ, viết những bài viết ngắn gửi về tòa soạn báo tôi làm việc, và tôi đã chọn đăng cho Em vài bài trong số đó. Em là nữ sinh trường trung học nữ Bùi Thị Xuân, một ngôi trường nữ nổi tiếng ở Đà Lạt. Từ mối quen biết với Em và sự nôn nóng muốn tới được “Thành phố sương mù” ngay trong mùa Giáng sinh năm đó đã khiến tôi rất hào hứng thực hiện ước mơ của mình. Và đây là một sự kiện trong đời, ghi lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với tôi, dù rằng về sau này tôi đã thường xuyên lên Đà Lạt, đặc biệt là vào dịp Giáng sinh cuối tháng 12 mỗi năm.
Thành phố Đà Lạt ngày đó đẹp vô cùng, thiên nhiên còn nguyên vẹn không chỉ những rừng thông bạt ngàn mà những thắng cảnh náo nức lòng người như thác Prenn, thác Cam Ly, hồ Xuân Hương, hồ Than Thở, Thung lũng Tình yêu, Suối Vàng, Trại Hầm, Trại Mát… những vùng chuyên canh rau cải, hoa quả của Đà Lạt chưa bị mất dần đi, hay bị tàn phá. Những con dốc đầy dã quỳ vàng, những khu đồi, biệt thự tràn ngập hoa mimosa, và đặc biệt đường bên hồ Xuân Hương vào dịp tháng 12 hoa anh đào trắng nở như tuyết, vời vợi trong sương mùa và gió heo hút mang hương thơm của rừng thông đầy trong không gian Đà Lạt khiến tôi ngỡ mình đang lạc vào thiên đàng. Một nơi mộng tưởng mà có thực trên đời này, nhất là có Em.
Em và tôi, nhân vật xưng Anh trong truyện đã đi gần như khắp Đà Lạt bằng đôi chân của tình yêu, leo hết những con dốc sương mù, băng hết những con đường vàng rực dã quỳ, những chiều mưa Đà Lạt tái tê, những đêm ngồi cà phê nhà Thủy Tạ trên hồ Xuân Hương, cà phê Tùng, ăn ly chè thơm ở quán chè dưới con dốc Duy Tân, chia sẻ chiếc bánh nướng nóng hổi, nhúm hạt dẻ ran ran trong lòng bàn tay, đựng đầy trong túi áo măng tô hương vị vui buồn, hạnh phúc của những năm tháng tuyệt vời của Em và tôi, nhân vật xưng Anh trong truyện. Và sau rốt là một “Mối tình như sương khói”.
Thật ra, câu chuyện tình đẹp nào cũng đều bay vào sương khói cả. Nhưng chuyện tình của tôi, nhân vật xưng Anh và Em có tên của một loài mây không phải bay đi mất mà nhiều năm qua rồi kể từ mùa Giáng sinh năm ấy vẫn còn đâu đó trong Đà Lạt, dẫu rằng Em và ngôi nhà màu trắng trên dốc Võ Tánh, nằm cuối đuôi hồ Xuân Hương nhìn xéo qua đồi Cù đã không còn người cũ ở nữa.Tôi đã ghé lại ngôi nhà này một lần vào năm 1996, cũng dưới gốc thông cổ thụ, đứng trước cánh cổng sắt quen thuộc hồi hộp nhấn chuông. Nhưng người mở cửa hoàn toàn xa lạ.
Phần còn lại của MỐI TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI xin để người đọc cảm nhận. Riêng tôi, tác giả của truyện dài này khi tìm lại được bản in năm 1972, ngồi đọc hết từng câu chữ để chỉnh sửa, có những lúc phải dừng lại với nỗi xúc động ngậm ngùi.
Mối tình sương khói bấy năm
Ta và Đà Lạt xa xôi ngút ngàn
Hồ buồn trong bóng mưa tan
Ta về tìm nắng phai tàn nhớ Em.