"Nắng đứng ngọn. Gió ngoài sông Hậu vẫn thổi vào lồng lộng. Ðã mấy ngày liền sáng nào cũng mưa, trời oi và đục màu khói thuốc. Nắng lên làm cho trời cao và trong xanh. Lớp áo cát phủ quanh mình của khoai lang bị bom hất vung vãi trên vồng bây giờ đã khô trắng và óng ánh dưới nắng. Quanh mái chòi, sau những hơi rung chuyển của đạn đại bác, những hạt mưa cuối cùng còn bám lại chấp chới như những hạt trai.
Con Bé lại leo lên ngọn dừa. Nó đứng hẳn lên một bẹ lá, dòm ra xa. Gió và nắng trên cao đã làm mắt nó long lanh ướt. Nó lắng nghe những âm thanh dội lại từ phía trước mặt. Tiếng bom nổ, tiếng rít của máy bay phản lực, tiếng đò máy chạy ngòai sông, tiếng trời chuyển kéo dài....tất cả đều dậy lên rồi chìm đi ngay trong khỏang không bao la của buổi ban trưa. Nó đang chờ những tiếng nổ rõ hơn. Ðó là những tiếng súng trường thường mở đầu cho một trận đánh, nghe chắc như tiếng chày nện đất, rất quen thuộc của chị em nó. ờ, những tiếng ấy sao mãi chưa nổi lên."
(Trích Mẹ Vắng Nhà)