"Y bĩu môi ngó Tường cười đẹp như mộng. Những thứ quan trọng nhất thường khoác bề ngoài rất chi kì cục. Anh thuộc đám người không ác độc mà chỉ nói được tới đó, giúp được tới đó, thương tới đó và biết mình hết lòng tại đó. Họ vụng về nên xây khoảng lòng bị thiếu cửa ra vào, Y phải tự lội lặn để thấy họ đang cười và vuốt ve bên trong, có điều quá e ngại để nói với tất cả rằng họ đang như thế. Nếu ai đó nói họ nghe họ chính là như thế, họ sẽ đỏ mặt cho coi. Và đỏ mặt rất dễ thương..."