Tôi tên là Manolito, biệt hiệu Mắt Kính. Tôi có một cái tật: tôi nói không ngừng được. Thế là mẹ dẫn tôi tới chỗ cô bác sĩ tâm lý. Và tôi đã kể cho cô ấy nghe cuộc đời mình: kể về ông tôi, ông thì rất tuyệt dù cho khi ngủ ông ngáy khò khò; kể về cái thằng Tai To phản bội, thằng bạn thân nhất của tôi; kể về cậu em trai Ngốc của tôi; rồi kể rằng tôi muốn trở thành vua và rằng tôi ghét cái áo choàng của mình… Cô bác sĩ tâm lý có vẻ thấy như thế là hoàn toàn bình thường. Nhưng cô ấy vẫn chưa nghe hết mọi chuyện đâu…”