Ngọn lửa đã phủ kín hai người, thiêu đốt từng ngóc ngách sâu nhất trong linh hồn. Thư quằn quại, đau đớn nhưng khuôn mặt của Tú vẫn thản nhiên như không. Lửa bùng lên trong hốc mắt trống không của anh, đỏ rực và dữ dội. Thư cảm thấy phần linh hồn của mình đang dần dần tan chảy. Cả Tú nữa... Thư bật khóc. Linh hồn không có nước mắt, nhưng tại sao giờ này nước mắt lại đang chầm chậm chảy trên gò má cô? Khi những giọt nước mắt rơi xuống, cô thấy mình lịm dần đi trong tay Tú, trước con mắt hốt hoảng của hàng trăm linh hồn ở nghĩa trang...
***
"Bỗng, một ánh chớp lóe lên. Rồi mọi thứ tối sầm lại. Những tiếng la hét, khóc lóc là những âm thanh cuối cùng Thư nghe thấy trước khi chìm vào dòng xoáy lạnh giá, nghẹt thở âm u... Cô đã Chết! Tiếng gào tắc ứ trong cổ họng và bị gió xua đi tan tác. Thư chỉ còn là một linh hồn đang chứng kiến cái xác của mình nằm bất động bên vệ đường."