“Đời ai mà chẳng từng cô đơn một lần.” - Câu nói của đứa bạn khi ngồi trong quán Café đông nghẹt người. Nhìn xung quanh, thấy ai cũng đang ôm khư khư cái điện thoại, ipad trong tay… Dù là ngồi chung với người thân, bạn bè, mỗi người vẫn giữ một thế giới riêng, nhưng đâu đó vẫn có cảm giác không nói thành lời. Xã hội gì mà lạ lùng vậy? Giữa cả biển người, sao vẫn cứ thấy cô đơn? Bên cạnh một người, mà lòng vẫn thấy trống vắng…Chợt gọi tất cả là Lưng chừng cô đơn.
Những ngày viết Lưng chừng cô đơn, chợt thấy như bản thân được trẻ lại hơn chục tuổi. Được quay về với mối tình đầu, nếm trải mùi vị của giận hờn, ngọt ngào và chia ly. Rồi lại thấy đau. Trong Lưng chừng cô đơn, không có bất cứ đại từ nhân xưng “tôi” nào được dùng. Vì chẳng phải viết cho bản thân, mà viết cho chúng ta, những người trẻ, những người hoang mang trong cuộc đời, hoang sơ trong tình yêu. Những người mà ít nhất một lần trong đời thấy lạc lõng, chơi vơi dù xung quanh là nghẹt cứng người và người.
Những người nghe cô đơn đọng thành giọt, lăn dài trên khóe mắt, để rồi sáng ngày mai, lại phải mỉm cười, vì hiểu rằng mình chẳng thương mình thì cũng chẳng ai thương. Hi vọng, Lưng chừng cô đơn không khơi dậy nỗi đau nào trong bạn ...