Alex Malley đã từng là một học sinh cá biệt, bị buộc thôi học một tuần vì những trò quậy phá của mình. Ông cũng từng gặp thất bại trong quá trình phỏng vấn, mắc phải sai lầm, bị buộc thôi việc hay gặp rắc rối với đồng nghiệp và lãnh đạo trước khi có thể trở thành một CEO thành công như hiện tại. Con đường sự nghiệp và học hành của Alex Malley không hề bằng phẳng và trải đầy hoa hồng như nhiều người vẫn tưởng về các CEO tài năng với thành tích học tập và công việc "kể mãi không hết". Vậy lý do gì có thể khiến Alex Malley từ một con người bình thường trở nên phi thường, là CEO của thenakedceo.com – trang web giáo dục lớn tại Australia, chủ xị của một trong những talkshow được nhiều người ưa thích – Nine Network’s The Bottom Line. Tất cả sẽ được ông bật mí trong cuốn sách The Naked CEO do Alex viết và chia sẻ về chính những trải nghiệm của ông trên con đường chinh phục thành công. Thông qua những bài học nhỏ, những kinh nghiệm cuộc sống thực tế mà bất cứ ai cũng từng trải qua, tác giả đã gợi mở những hướng tư duy mới, cách giải quyết vấn đề một cách sáng tạo, giúp độc giả có được cái nhìn tổng quan về mỗi bước đi trên hành trình sự nghiệp. Những bài học quý giá như những viên gạch lát đường, sẽ giúp bạn xây dựng con đường sự nghiệp vững chắc và theo bạn đi đến suốt cuộc đời.
Khi đã làm cha của hai đứa trẻ Chad Walker mới tốt nghiệp đại học James Cook, anh băn khoăn không biết liệu việc lớn tuổi hơn hầu hết mọi người trong nhóm có khiến anh gặp khó khăn trong việc cạnh tranh với các Cử nhân Kinh tế khác hay không.
Anh đã gặp Alex để thảo luận và tìm kiếm vài lời khuyên. Điều quan trọng nhất mà anh nhận được từ lần gặp gỡ này là hiểu được tài sản lớn nhất mà anh có chính là việc luôn cảm thấy thoải mái với chính mình. Alex khuyến khích anh nên duy trì và biểu hiện điều đó một cách nhất quán.
Chad ghi nhận: “Thay vì coi quá khứ lộn xộn của mình như một biểu hiện tiêu cực về bản thân, Alex khuyên tôi hãy nhớ rằng bề dày kinh nghiệm mà tôi có đồng nghĩa với việc tôi sẽ là một kế toán hoàn toàn khác với những người còn lại. Tôi không chỉ yêu thích những con số, mà qua đó chúng tôi còn có thể nhìn rõ được đôi điều.
Tôi có thể trở thành một người có sức ảnh hưởng bằng cách là chính mình và chia sẻ kinh nghiệm của mình mà không nhất thiết phải leo lên vị trí hàng đầu trong công ty. Tôi biết tôi từng mắc lỗi. Tôi biết tôi tới từ đâu. Tôi biết điều gì mình nghĩ là đúng và điều gì là sai. Alex đã nhắc tôi rằng tôi không cần phải giấu giếm những trải nghiệm cũng như những quan điểm đó; tôi có thể thành thật với chính mình, có sự liêm chính để ủng hộ cho những gì tôi tin tưởng và hỗ trợ mọi người từ mọi vị trí."
Trích đoạn:
Phần 1
DÁM MƠ ƯỚC
22 tuổi tôi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, chắc mẩm rằng tôi đã phá hủy sự nghiệp của mình. Tôi đang chạy đua cho thứ mà tôi từng tin là công việc mơ ước của mình. Sau hàng loạt cuộc phỏng vấn căng thẳng, tôi vô cùng vui mừng khi được thông báo tôi là một trong hai người được chọn vào vòng trong. Qua cuộc trò chuyện, tôi biết được đã có hơn 100 người ứng tuyển cho vị trí này, tôi tràn đầy tự tin đã vào được đến đây.
Thật không may sự tự tin của tôi đã nhanh chóng tan biến.
Tại văn phòng tương lai, người ta thông báo với tôi về vòng tuyển chọn cuối cùng. Tôi cần phải hoàn thành bài kiểm tra tâm lý. Không hiểu vì sao tay tôi đột nhiên rịn mồ hôi, tim bắt đầu đập nhanh. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lo lắng trong suốt quá trình phỏng vấn. Khi vị giám khảo đặt bài kiểm tra trước mặt tôi và bắt đầu bấm giờ, tôi nhặt bút lên, tay run bần bật. Tôi không nghĩ được gì cả, nói gì đến viết. Tôi bị cảm giác hoảng loạn chi phối. Chẳng mấy chốc, tôi đứng phắt dậy, thông báo rằng mình không làm được và rời khỏi phòng.
Cúi đầu, choáng váng và đau khổ, tôi xuống đường và tin rằng không bao giờ tôi có thể gượng dậy sau sự việc đáng xấu hổ này. Cơn sợ hãi nhất thời khó giải thích đã nhấn chìm cơ hội việc làm mơ ước của tôi, và chắc chắn nó cũng sẽ phá hủy những cơ hội khác. Tiếng xấu đồn xa: tôi sẽ mang tiếng là một người từng mất bình tĩnh do áp lực. Một người không có những yếu tố cần thiết để trở nên chuyên nghiệp.
Chen chúc trên chuyến tàu về nhà, tôi nhìn quanh, mọi người đều chìm trong thế giới riêng, hoàn toàn không để ý tới tôi, tôi vô danh. Và nếu tôi là một kẻ vô danh thì chắc chắn tôi có thể tự do mắc lỗi. Thật vậy, chỉ có tôi tự phê phán mình, mọi người đều tập trung vào cuộc sống riêng của họ chứ không phải cuộc sống của tôi. Vị giám khảo kia cũng sẽ quay lại bàn của mình, tập trung vào những việc khác và tôi sẽ nhanh chóng bị lãng quên. Thế nên, người duy nhất quan trọng hóa thất bại của tôi là chính tôi. Nếu tôi có thể vượt qua nó, biến nó thành thứ gì đó tích cực hơn, thứ tôi có thể rút ra được bài học, thì chẳng có lý do gì mà tôi không bỏ lại toàn bộ thử thách này phía sau và tiếp tục tiến lên.
Và đó là điều tôi đã làm, tôi xuống tàu, ngẩng cao đầu kể cả khi nhận cuộc điện thoại thông báo rằng tôi không nhận được công việc kia.
Sau nhiều năm suy nghĩ, tôi đã biết được sự sợ hãi khó hiểu ngày đó bắt nguồn từ đâu. Năm 12 tuổi, giáo viên của tôi yêu cầu chúng tôi làm một bài kiểm tra tương tự. Tôi và bạn bè không biết bài kiểm tra bất ngờ này là gì và đã không làm nghiêm túc. Chúng tôi cười nói trong suốt thời gian làm bài. Sau đó, giáo viên gọi điện thông báo cho bố mẹ tôi rằng tôi sẽ bị chuyển xuống lớp kém hơn vì bài kiểm tra kết quả không tốt. Lẽ dĩ nhiên, tôi cảm thấy xấu hổ và suy sụp, và mặc dù lúc đó tôi không nhận thức được về việc này, nhưng cảm giác của sự kiện tồi tệ ấy đã ảnh hưởng tới tôi trong ngày tôi bỏ chạy khỏi buổi kiểm tra. Điều này cho thấy những trải nghiệm tiêu cực trong quá khứ sẽ ảnh hưởng tới tương lai. Nhưng không nhất thiết phải như vậy – bạn có thể thay đổi những ảnh hưởng đó bằng một thái độ đúng đắn. Hãy bắt đầu ngay hôm nay.
Sự việc tồi tệ ngày hôm đó nhanh chóng trở thành điều tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của tôi. Nó là bước ngoặt đã đưa tôi bước đến con đường mà tôi không bao giờ để mình lạc hướng: trên con đường đó, tôi không bao giờ để cho nỗi sợ hãi và sự bối rối cản trở mình theo đuổi ước mơ. Những cảm xúc đó là vô ích. Chúng cản đường bạn đạt được khát vọng của mình. Nếu bạn có thể loại bỏ chúng ngay khi còn trẻ, bạn sẽ bắt đầu cuộc hành trình thực sự của cuộc sống sớm hơn rất nhiều so với những người để cho những cảm xúc ấy chi phối.
Không có trở ngại nào là không thể vượt qua. Đừng bao giờ để nỗi sợ hãi trước một thử thách cản đường bạn. Đôi khi trong sự nghiệp, bạn cảm thấy có áp lực phải thay đổi mình để áp ứng kì vọng của người khác. Đừng như vậy. Quá nhiều người đã đánh mất bản chất táo bạo, buông bỏ tâm hồn trẻ thơ, kiềm tỏa hành vi và ước mơ của họ chỉ bởi vì họ cảm thấy họ phải làm như vậy khi trưởng thành. Họ trở nên nơm nớp với nỗi sợ thất bại, do đó, họ mới chỉ bước vào vạch xuất phát. Đó là điều tồi tệ nhất bạn có thể làm.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn sở hữu tâm hồn trẻ thơ, giàu tưởng tượng và ngốc nghếch như ở tuổi mười bảy, và điều này đã đóng vai trò vô cùng to lớn trong uy thế sự nghiệp của tôi. Đúng, bạn nên thể hiện sự lễ độ. Lịch sự. Riêng tư. Kỉ luật. Hãy học để trở thành người giao tiếp hiệu quả. Nhưng đừng bao giờ cho rằng trưởng thành đồng nghĩa với việc bạn phải thỏa hiệp con người bạn và những điều bạn thực sự muốn trong cuộc sống.
Hãy tập thói quen ước mơ. Đừng bao giờ buông bỏ sự táo bạo của mình và hãy hướng tới hiện thực hóa ước mơ...