"Gợi lại không khí của mươi mười lăm năm về trước, ta thấy Trung Trung Đỉnh tìm cách nhập cuộc văn học thời Đổi Mới như thế nào? Đọc văn anh ta thấy anh có lối đi riêng của mình: Không 'thời thượng', không ồn ào, lặng lẽ cày xới trên những điều mình cảm, mình nghĩ..." - Nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên
"Đọc những trang viết của anh, ta thường gặp cái giọng tưng tửng, cứ như đùa cợt, đôi lúc cả bất cần nữa. Có lúc có cảm giác anh vung bút, đến nỗi chẳng thèm chú ý đến câu kéo, chấm phẩy, ngữ pháp... Nhưng đọc rồi, dừng lại, ngẫm kỹ lại mà xem, lại dần dần nghe như thấm ra từ các trang sách, các con chữ, cả từ những khoảng trống giữa các con chữ, các dòng, một cảm giác buồn thâm trầm, có gì đó như một nỗi nhớ tiếc khôn nguôi, hoặc đúng hơn, một sự nghiêm trang sâu lắng." - Nhà văn Nguyên Ngọc