Một ngày u buồn, khủng khiếp, thật đáng sợ nơi này, hình bóng Sun như lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh. Anh như chực trào, khóc thương cho số phận người bạn đồng hành cùng mình từ những ngày đầu, nhưng uất ức quá, không một giọt nước mắt rơi. Anh như chết đứng, không tin là điều đó lại xảy ra một cách chóng vánh và phũ phàng như thế với một thanh niên ngoài đôi mươi, chắc chắn hồn Sun sẽ mãi lênh đênh cùng sóng biển với bao điều uất ức, bế tắc. Than ôi, Sun ơi, cầu mong bạn hãy yên nghỉ, hãy để hồn bạn được nhẹ nhàng hơn khi về nơi chín suối…
Trên tàu trở nên điên loạn, nháo nhào, những nhân viên đang nghỉ ngơi nhưng nào ai chợp mắt nổi, ngỡ ngàng như vừa bị một cú sét đánh hụt ngang tai. Đêm hôm nay sao mà dài quá, như vô tận. Những đứa bạn Trung Quốc của Sun sụp mặt xuống khóc, ai nấy đều không tin vào những gì vừa diễn ra. Mới hôm qua đây, còn cùng nhau làm việc, cùng nhau dạo từng hành lang, deck, thế mà nay lại…
Anh muốn thoát ra cảnh tượng đó, muốn tìm một không gian nào chạy trốn sự ngột ngạt và đầu óc rối rắm bủa vây. Đứng ở một góc tàu, giờ đây anh mới cảm nhận được màn đêm đang vây quanh mình. Ngoài chút ánh đèn điện le lói men lối đi, tất cả dường như tối mịt, một không gian ghê rợn, chẳng có thứ âm thanh nào khác ngoài tiếng con tàu đang xé nước lao về phía trước. Đại dương, nước biển một màu đen ngòm, bầu trời tối sậm, anh không nghĩ là mình đang có mặt và tồn tại trên trái đất. Có lẽ anh đang ở một xứ sở, hành tinh nào khác cùng với người bạn vừa từ giã cõi trần kia. Chỉ một bước thôi, một cái nhún chân thôi, là anh hòa mình vào dòng nước, vĩnh viễn theo bạn, vĩnh viễn xa rời miền đất hứa này.
Anh đứng lặng im trước gió biển, cầu nguyện cho Sun.