Không biết cô có còn giữ những thói quen ngày xưa? Không biết cô có làm quen với nhiều người bạn mới? Không biết buổi chiều của cô ấy thế nào?
Tôi không biết câu trả lời. Chỉ biết tim mình rung lên một cái. Thật là khẽ như thế chính nó cũng sợ tôi nhận ra.
Mặc dù tôi đã không gặp cô ấy nhiều năm nay rồi, khó có thể giải thích vì sao cứ mỗi lần bay qua đây, thấy trời yên biển lặng là lòng tôi cũng phần nào nhẹ nhõm. Ít ra là buổi chiều nay không có bão giông, cô ấy chắc đang trên đường đi bộ từ cơ quan về nhà trong ánh nắng tím hồng của buổi hoàng hôn tuyệt đẹp. Lúc ấy tôi không nghĩ về tình yêu, càng không nghĩ gì về thứ gọi là hôn nhân. Tôi chỉ biết trong lòng mình khi ấy nhen nhóm lên một niềm ấm áp thầm kín khi linh cảm được rằng: Ở đâu đó dưới kia có một người từng thương đang đi làm về.