Dựa vào câu chuyện từ hồi 23 đến hồi 26 trong Thủy hử của Thi Nại Am, Kim Bình Mai đã thoát khỏi lối viết truyền thống “dụng văn vận sử” để đi sâu miêu tả chi tiết cuộc sống tội ác và trụy lạc của các nhân vật như Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên… Đây là bút pháp hiện đại đến kinh ngạc vào thời điểm đó, đánh dấu một bước ngoặt trong lịch sử tiểu thuyết cổ điển Trung Hoa. Cho nên, dù Kim Bình Mai có lúc bị cho là dâm thư, bị dìm xuống tận đáy của nền văn học sùng Nho thì nó vẫn đứng vững trên văn đàn, xứng đáng với mĩ hiệu “đệ nhất kỳ thư”.