Tóm tắt nội dung :
...Phương Trúc cứ thế bước tới. Bài hát thật hay, thật xúc động. Có một nụ cười nhẹ trên môi. Trúc không buồn đâu. Trúc hiểu như thế. Cái thời đa sầu, đa cảm ngày xưa đã qua mất rồi. Trúc thích một mình. Nhưng một mình không có nghĩa là buồn đau, là tiếc nuối.
Cứ thế, Trúc bước đi, từng bước, từng bước gõ trên đường. Ráng chiều cuối cùng đã vây lấy chung quanh nàng. Chiếc bóng gầy đổ nghiêng nghiêng trên nền đá.
Hỏi áng mây chiều - Phương Trúc nhìn thẳng về phía mặt trời lặn. Ráng chiều không trả lời đâu, sẽ không bao giờ có lời đáp... (Trích trong Hỏi Áng Mây Chiều).