"...Sau một năm không lái, Freddy bận rộn làm quen lại với chiếc Piper Cub. Cô cẩn thận đổi hướng một vài lần. Chiếc máy bay nhẹ nhưng máy rất mạnh. Cô đã bay nó rồi, và biết khả năng của nó. Nó dễ bay, một đứa trẻ cũng lái được nó. Cô tự nhắc mình, một đứa trẻ "đã" lái nó.
Cô đổi hướng gắt hơn và nhìn quanh. Không có ai cả. Cô bay lên cao hơn, đến bốn ngàn bộ. Cô cảm thấy tốt lắm, tuyệt vời. Cô rưng rưng nước mắt khi không thấy sợ hãi một chút nào. Cô đã mất can đảm trên các chuyến đi máy bay sang Paris và trở về. Nay cô đã lấy lại được. Phải, đúng vậy.
Mặt trời đang xuống thấp trên chân trời, và Annie đang đợi ở sân bay. Jock vẫn còn ngủ. Cô bay lên cao thêm năm trăm bộ, nhìn quanh thật cẩn thận một lần nữa về mọi hướng, rồi, không báo trước cho Jock, cô cho máy bay đâm nhào xuống thật gắt. Freddy theo dõi các kim đồng hồ quay tít trên bảng kiểm soát, cho đến khi đạt được tốt lực đủ để bắt đầu làm vòng đứng. Bây giờ cô bắt đầu đẩy nhẹ nhàng nút ga về phía trước, bắt đầu bay ngược lên, thành một vòng tròn đưa cô lên trên đỉnh bầu trời, trên đỉnh của thế giới. Trong khi bay lên, cô liếc một mắt về phía Jock. Anh ta vẫn giả vờ ngủ, thở một cách dễ dàng, thoải mái, gần như đúng vậy, gần như mỉm cười, cái anh chàng lưu manh!..." (Trích trong Hẹn ngày tái ngộ).