Một quyển sách trong trẻo như giọt sương trên cỏ, len lỏi mùi khói nồng trong từng con chữ khiến người đọc, nhất là những đứa trẻ xa quê không khỏi cay nồng sống mũi. Trong giọt sương ấy phản chiếu màu xanh ngắt của cỏ, mang một chút ngọt của của lúa non, cả vài giọt nắng rót vào tán lá của trái cây chín mùa - làm cho bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng vẽ nên một bức tranh thôn quê Việt Nam trong tâm trí.
Từng trang sách như trang nhật ký của một cô gái bình thường, chứa những dại khờ ngô nghê vụn vặt, chắt chiu từng kỷ niệm yêu thương. Và khi đọc quyển sách, ta còn được chính chủ nhân của nó kể chuyện cho nghe, rồi trải lòng về cảm xúc của ngày xa xưa lẫn ngay tại lúc này. Từng câu chuyện nhỏ, nhưng mang những triết lý yêu thương đong đầy, không cao xa nhưng trong bộn bề cuộc sống chúng ta lại thường quên đi mất.
Bạn sẽ bắt gặp trong quyển sách những câu văn đầy nỗi niềm, khiến bạn phải dừng lại một lúc lâu để suy ngẫm, thấm thía hơn về cuộc sống quanh mình.
“Ngôi nhà không chỉ là ngôi nhà, mà là tổ ấm thương yêu, là kỷ niệm. Nó cũ kỹ đơn sơ vậy, nhưng đã che chở cho cả một gia đình, từ khi đứa con con đầu lòng của ba mẹ tôi ra đời đến khi đứa út tốt nghiệp đại học. Nó nhỏ bé chật chội vậy, nhưng luôn mở cửa để chở che cả những mảnh đời nào đó tính cờ ghé ngang.”
(Hãy Luôn Mở Cửa)
“Tình yêu không phải là một thói quen”
(Tonic và Chocolate nóng)
“Tôi chợt nhận ra cuộc sống thật là sự ngắn ngủi và đầy bất trắc. Tôi cũng nhận ra rằng làm cho những người khác biết mình yêu thương họ ngay lúc này tốt hơn là ấp ủ tình yêu đó cho tới khi ta không còn cơ hội để trao nó cho họ.”
(Những Chiếc Hộp)