Có ai đó đã từng nói rằng: Trong tình yêu, ai bắt đầu trước đó là người thua cuộc. Nhưng câu nói này có lẽ không còn đúng trong tình huống của Tô Cẩn. Gặp và thích Nhan Bác từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô gái thông minh ấy khiến người khác phải khen ngợi vì kế hoạch tác chiến của mình. Cô có một sự tự tin hiếm có, dẫu là “cọc đi tìm trâu” nhưng chưa từng thể hiện như một kẻ yếu thế.
Sự tự tin của Tô Cẩn không phải xuất phát từ thói ngạo mạn của một cô tiểu thư muốn gì được nấy mà có lẽ từ bản chất kiên cường, cô tin mình gieo hạt cuối cùng cũng có ngày nở hoa. Có lẽ chính sự tự tin và bạo dạn của Tô Cẩn đã khiến Nhan Bác không đao gươm mà đành chịu trói.
Thời sinh viên là quãng thời gian đẹp đẽ không vướng lo toan. Nhưng đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, trên vai mỗi người họ cần gánh vác không chỉ là tình yêu. Tô Cẩn yêu Nhan Bác, không phải cô không tin anh mà là cô không tự tin về vị trí của mình. Nhan Bác cũng yêu Tô Cẩn, không phải yêu không đủ sâu mà là anh không dám đảm bảo cho tương lai của họ. Mỗi người họ đều để ý đến đối phương quá nhiều, càng dè dặt bao bọc lại càng không thể nhìn thấy điều giản đơn bị vùi lấp bên trong. Rồi họ đã xa nhau như thế!
Nhưng cuộc đời có biết bao ngã rẽ, đôi chân bước lạc liệu trái tim có còn tìm thấy nhau?
Ngày trùng phùng, khi từng lớp "phòng thủ" bị phá bỏ, tuy vẫn chưa thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương nhưng họ lại nhìn rõ tâm trạng của mình. Dù không thể ở bên cô nhưng có thể ở cùng thành phố với cô, có thể nhìn thấy cô sống, thành đạt là Nhan Bác đã thỏa mãn. Nhưng khi biết cô muốn đi Mỹ, muốn đến một phương trời xa xôi - nơi không có anh, Nhan Bác bỗng thấy sợ hãi. Lần đầu tiên, người đàn ông chưa từng giải thích bất cứ điều gì, chưa từng cầu xin bất cứ điều gì, nay lại cầu xin Tô Cẩn hãy ở lại. Còn Tô Cẩn, cô phát hiện mình có thể nhẫn tâm với chính bản thân chứ mãi mãi không có cách nào nhẫn tâm với anh.
Cô của ngày hôm qua yêu anh của ngày hôm qua. Nhưng sáu năm xa cách, cô của ngày hôm nay còn có thể yêu anh của ngày hôm nay? Cô không dám chắc nhưng càng không chắc chắn lại càng không thể từ bỏ. Ít nhất với thời thanh xuân này, ta chưa từng buông tay. Từ bỏ rồi quay lại. Phải can đảm cỡ nào để đi qua nỗi đau? Tiến lên một bước, thì ra tình yêu chưa từng rời bỏ chúng ta, chỉ là do chúng ta sợ hãi mà chủ động từ bỏ. Bất giác quay đầu, vẫn luôn có ai đó ở nơi khởi đầu tình yêu, đợi ta quay lại.
Vì thế, hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương!