Ðậm tình nhất là những bài thơ viết trong nỗi nhớ quê hương. Không chỉ là không gian vùng miền, mà chính nỗi hoài hương trong bước đường mưu sinh của người thơ đa cảm đã làm bao nhiêu người nhập cư khác phải chùng lòng khi đọc thơ anh: "Người trôi nổi, kẻ lắng chìm/ Nhớ quên nhau giữa lênh đênh Sài Gòn/Tiếng gì như tiếng Quy Nhơn/Giọng gì như giọng trách hờn miền Trung...". Và còn rất nhiều bài thơ viết cho con, cho cháu, nói như một người bạn, tác giả dường như chép chuyện chép sử cho con cháu mình. Những vần thơ chân thật với những biến động của gia đình, đủ rung lên trong tâm hồn người đọc.-*