Hàng trăm ô cửa kính. Đó là bộ mặt của thành phố lớn, cái cách mà ngay cả khi đang ở trong không gian riêng tư của mình, ta vẫn bị đặt dưới sự giám sát của hàng triệu con mắt khác. Khi tháo giày ra khỏi đôi chân bị o ép suốt ngày dài, quăng quần áo tứ tung giải thoát cho cơ thể quen phải luồn cúi hơn tám tiếng, nhét đồ vào tủ lạnh, bỏ đồ ra khỏi ngăn đá cho rã đông, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp, ném mình lên giường, tìm kiếm chút gì để bỏ vào bụng giữa đêm, bước lên máy chạy vào lúc ba giờ sáng vì mất ngủ, tỉnh giấc để tiếp tục vòng xoay. Tất cả mọi việc đều có thể được ghi nhận bởi một đôi mắt xa lạ. Một bể cá thành thị khổng lồ, mà trong đó ta có thể vừa đóng vai con cá vừa đóng vai người quan sát, như trong tranh của Edward Hopper. Vừa cô lập vừa phơi bày.