"Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa" là những trang sách chứa đựng hơi thở cuộc sống, với những trải nghiệm và cảm xúc giản dị, chân thật mà đầy rung động của tuổi trẻ. Sài Gòn trong cuốn sách hiện lên với vẻ xôn xao, vội vã khi mà nhịp sống tất bật cuốn con người ta đi nhanh quá, khiến ta đôi khi quên mất những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt cho những người thương yêu, Sài Gòn ấy khiến ta có khi ngột ngạt đến nỗi chỉ muốn "đưa nhau đi trốn", rời xa thành phố chật chội, náo nức nơi"ngay cả việc thở cũng làm ta lao lực". Nhưng Sài Gòn trong những dòng chia sẻ của Ngọc Hoài Nhân cũng ấm áp, đầy thi vị và bồi hồi hoài niệm nơi từng góc phố, từng quán cafe nhạc Trịnh, nơi điểm hẹn Nhà thờ Đức Bà quen thuộc... Bởi dường như với ai trong chúng ta cũng vậy, thành phố có người ta yêu luôn trở nên thành phố thân thương đến vô cùng.
Khép lại những trang sách, tin rằng ta sẽ mỉm cười để trải nghiệm - hay có thể là hồi tưởng – tuổi thanh xuân tươi đẹp, khi đã có thể "gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa"!