“… Nhân loại có biết bao nhiêu câu chuyện Tương kiến thái vãn (Gặp nhau quá muộn), nhưng quen nhau thì chẳng bao giờ là quá muộn. Hồ và châu quen nhau rồi yêu nhau; giữa quen và yêu là chặng đường vừa dài vừa gập ghềnh. Tôi tin rằng họ đã trải qua một con đường gian nan vất vả, chắc chắn là đầy mâu thuẫn, day dứt, khổ sở, áp lực và cảm giác tội lỗi. Xã hội Đài Loan, nói mới cũng không hoàn toàn là mới, nói cũ cũng không phải là cũ, một mặt thì lắng nghe những nhân vật thuộc trào lưu hiện đại, mặt khác lại bảo thủ đến cực đoan. Hồ và Châu bị kẹt giữa hai bờ.
Châu là con nhà có học, vợ cũng là con nhà danh giá, hai người đã có hai mặt con, một trai một gái. Bất luận là về mặt đạo nghĩa hay trách nhiệm đều không cho phép anh ngoại tình, chứ đừng nói tới chuyện bỏ người này lấy người kia. Thế nên Hồ và Châu đành phải giấu giếm tình cảm của mình. Họ thường gặp nhau trong những buổi dạ tiệc hoặc gặp mặt họp hành. Bốn mắt nhìn nhau, ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể tỏ bày. Một lần, gặp cơ hội chỉ có hai người, Châu nói: “Đó chỉ là ba chữ thôi, ba chữ ấy từ khi có lịch sử, có nhân loại, người ta đã nói, đó là: Anh yêu em. Anh không thể lúc nào cũng nói câu này với em được, nhưng chúng ta quy ước nhé, nếu anh gõ ba tiếng xuống bàn, có nghĩa anh muốn nói với em rằng: anh yêu em; nếu anh vỗ vai em ba lần, cũng có nghĩa là anh muốn nói: anh yêu em; nếu anh gọi điện thoại cho em chuông đổ ba lần cúp máy, cũng có nghĩa là anh muốn nói: anh yêu em; thậm chí anh nhìn em chớp mắt ba lần cũng có nghĩa là anh yêu em; giơ ba ngón tay, ho ba tiếng, rít thuốc lá ba hơi… tất cả đều có nghĩa là anh đang nói: anh yêu em”.
Thật là một quy ước lãng mạn!
Sau đó, một khoảng thời gian rất dài, họ sống trong “ba lần”. Gõ ba tiếng, anh yêu em. Kêu ba tiếng anh yêu em. Chớp ba lần, anh yêu em. Chuông ba lần, anh yêu em. Huýt sáo ba lần, anh yêu em. Thở dài ba lần, anh… nh… yêu… êu… em… m.
Tình yêu như thế có cái buồn của nó, có cái đẹp của nó, có ý thơ của nó, có sự tàn nhẫn của nó, có sự điên cuồng của nó, có cả sự đau khổ của nó.
Bất luận thế nào, tình yêu của Châu và Hồ cũng cứ trôi qua như vậy. Vì tình yêu này mà Hồ từ chối tất cả những chàng trai đến với mình, cô sống trong cô độc…”(Trích đoạn Gõ ba lần Anh yêu em).