"Tôi hẳn không chịu đổi những đau khổ của lòng tôi lấy những lạc thú của đám đông. Và tôi sẽ không nhờ ai biến những giọt lệ mà những nỗi buồn đã khiến cho tuôn chảy từ khắp thân thể tôi thành tiếng cười. Tôi ước rằng đời tôi vẫn là một giọt lệ và một nụ cười.
Một giọt lệ để thanh tịnh trái tim tôi và cho tôi hiểu biết những huyền bí và những sự vật ẩn khuất của đời tôi. Một nụ cười để đem tôi gần gũi đồng loại và làm một biểu tượng cho lời ca tụng các thần linh của tôi.
Một giọt lệ để kết hợp tôi với những kẻ khổ đau; một nụ cười để biểu hiện cho niềm vui sống của tôi.
Tôi thà chịu chết trong mong mỏi khát khao hơn là trong mỗi mòn tuyệt vọng.
Tôi muốn sự thèm khát tình yêu và vẻ đẹp ngự trị trong sâu thẳm hồn tôi, vì tôi vẫn coi những kẻ thoả mãn là những kẻ đốn mạt nhất. Tôi đã nghe tiếng thở dài của những kẻ mong mỏi khát khao, và nó còn dịu dàng hơn là khúc điệu dịu dàng nhất.
Buổi chiều đến bông hoa khép những cánh lại và yên ngủ, ôm ấp nỗi hoài mong. Khi buổi sáng đến nó hé môi để đón nhận nụ hôn của mặt trời.
Đời sống của một bông hoa là mong mỏi và thành tựu. Một giọt lệ và một nụ cười. Nước biển bốc hơi bay lên và tụ lại thành một đám mây. Và đám mây bồng bềnh trên những ngọn đồi và thung lũng cho đến khi nó gặp cơn gió dịu dàng, rồi nức nở rơi xuống những cánh đồng và họp với những suối và sông để trở về biển, quê nhà nó.
Đời sống của mây là cuộc chia ly và một cuộc gặp gỡ. Một giọt lệ và một nụ cười.
Và cũng vậy cái linh hồn ly cách với đại hồn để vào thế giới vật chất và bay qua như một đám mây trên ngọn núi khổ đau và những cánh đồng hạnh phúc để gặp ngọn igó tử vong và trở về nơi mà từ đó nó đến. Về với đại dương của tình yêu và vẻ đẹp - với thượng đế...".