"Nhỏ bây giờ về đâu, rồi lang thang nơi nào, Nó cũng không một lần ngẫm nghĩ hay thắc mắc, Nó nghĩ đến Nhỏ như một cơn gió nhẹ trắng trong, đầy hồn nhiên mà Nó đã vô tình chạm đến vào một ngày chẳng phải là nên thơ, mà ngược lại ngày ấy còn mang đầy u ám ... Nó chần chừ rồi phân vân, đem Nhỏ bỏ đâu cho hợp lòng Người, hợp lòng Ta nữa. Thôi, cứ ném vào đây đã ... Nó nghe tim mình chộn rộn những nỗi niềm, cái ngày thơ thơ có Nhỏ đi kè một bên ... Nó cười ..."