Phải là một Giáo hội không sợ đi vào bóng tối của đêm khuya. Phải là một Giáo hội có khả năng gặp được con người trên đường đi của mình, phải là một Giáo hội có khả năng hòa mình với những câu chuyện của con người, phải là một Giáo hội biết đối thoại với những môn đệ, những người đã ra khỏi Giêrusalem, lang thang không mục đích, cô đơn một mình với những ước mơ đặt nhiều hy vọng nhưng nay thất vọng, và những con người nhận chân rằng Thiên Chúa giáo từ nay chỉ còn là một mảnh đất khô cằn, không đem lại hoa quả, không có khả năng làm tái sinh.