Đây là những gì tôi đã chắt chiu trong vòng sáu năm qua, đây là những nỗi niềm, mơ ước, suy nghĩ, cảm nhận của tôi về cuộc sống. Và, đó cũng là sự khát khao của một cô gái không may bị khuyết tật, nhưng vẫn luôn luôn nuôi mơ ước được sống, được cống hiến như bao người bình thường khác. Hành trình của một người bình thường đến với tri thức đã khó khăn, thì hành trình của một người khuyết tật phải vượt qua sự mặc cảm và tự vượt qua chính mình cón khó khăn gấp vạn lần…thế nhưng trong tôi vẫn luôn tồn tại một niềm tin vô hình để đương đầu với những khó khăn đó. Vì đơn giản tôi luôn tin cuộc sống không bao giờ quay lưng lại với những ai luôn sống tốt và không ngừng cố gắng, bởi lẽ trên đời này không có cái gì gọi là “số phận đã an bài”, mà những nghịch cảnh chẳng qua là do số phận bày ra để thử thách nghị lực của chúng ta mà thôi!.
Tôi viết những điều này gửi tới bạn như một lời cảm ơn chân thành nhất vì bạn đã đọc và giúp tôi nhìn nhận ra những điều chưa hoàn thiện trong tác phẩm của mình. Qua đó tôi cũng muốn gửi gắm sự khát khao vươn lên và niềm tin vào cuộc sống tốt đẹp ở phía trước! Bởi tôi chỉ là một cô gái không may bị khiếm khuyết về hình thể chứ tôi chưa bao giờ bị khiếm khuyết về tâm hồn”