“Lỡ mải mê lang bạt kỳ hồ, những tưởng không bao giờ trở lại được nữa với ngày xưa trong trẻo. Kỳ thực, cái ngày xưa ấy nào có mất đi đâu. Nó vẫn lủng lẳng trong góc lòng bụi bặm, như bắp ngô già treo trong xó bếp cũ. Những hạt ngô ký ức đanh sắt lại giống viên sỏi màu bồ hóng, ngỡ đã chết khô, bỗng một ngày bật mầm trong đất ẩm thân thuộc rồi xanh mởn cái màu xanh nhám ráp của loài ngô. Mình đấy ư? Ừ. Mình là ngô. Là khoai. Là cỏ. Là lúa. Là đất cát. Là rơm rạ... Và, là hạt giống.” – Trích Quê Nhà Yêu Dấu
“Đời người đi như gió, như nước. Vừa có đó đã không đó. Lứa tuổi năm mươi lần lượt tiễn nhau rồi. Mà tiễn nhau đi đâu chứ? Mà mỗi chúng mình sẽ thành cái gì chứ? Liệu có được như một gợn gió, một hạt phù sa kia không? Ngẫm cho cùng, còn có giấc mơ nào thi vị hơn là được nhập hồn ta vào phù sa, vào gió, vào cây cỏ bất diệt.” – Trích Nhìn Sông Mà Nhớ Một Người