Các bạn thân mến! Trong tập sách này, Nguyễn Huy tưởng không có tham vọng nói lên sự nghiệp vĩ đại của Người mà chỉ kể một vài chuyện nhỏ, không liên tiếp, chuyện sau với chuyện trước cách nhau hàng năm. Những chuyện này chỉ có chỉ là một vài cái lá nhỏ của một cây đại thụ. Nó không chỉ nói lên được cái không khí tưng bừng, ấm áp của những buổi gặp mà còn nói lên được một cách sinh động, cái hình ảnh giản dị mà lớn lao của Người. Hình ảnh ấy thường để lại cho chúng ta sau những khi được trông thấy Người, được nghe Người nói, một ấn tượng sâu sắc, không bao giờ quên, và làm cho chúng ta, mỗi khi nhớ lại, vui tươi, vững chí, vươn lên phấn đấu.
Với con mắt của Nguyễn Huy Tưởng, Chủ tịch Hồ Chí Minh là hiện thân của những gì bình dị nhất, nhưng lại cũng là những gì ấm áp thân thương nhất, như ông từng ghi lại cảm nghĩ về Bác trong nhật kí ngày 24/10/1947 “Cả đến ngọn lúa cũng gợi hình ảnh Hồ Chí Minh”. Và ông tự hỏi? “Sao chưa có kịch, có tiểu thuyết tả người anh hùng ấy? Có khi không phải tả, nhưng nhân vật vẫn trội lên, đẹp đẽ, lớn lao và ở đâu cũng có mặt”.