"Shona lắc lắc tôi. "Emily, cậu phải cố gắng lên!" cô bạn hét to. Tiếng thét ngưng hẳn. Thì ra đó là tiếng thét của tôi. Shona kéo tôi đi trong nước. "Hãy bơi để cứu bản thân cậu mau!"
Chúng tôi băng mình dọc đường hầm, cánh tay khỏa nước như những cối xay gió giữa lốc xoáy. Trong khi đang bơi điên cuồng, tôi tranh thủ liếc nhanh về phía sau. Chiếc vòi bất ngờ tung lên, vươn về phía chúng tôi như một con giun khổng lồ, chọc thủng bức tường của đường hầm, khiến cho nỗi kinh hãi của tôi tăng lên gấp bội...
Con vật đó đang vươn ra khỏi đường hầm, hướng về phía chúng tôi kìa! Ồ không! Cái đầu của nó nhòn nhọn như búp măng màu đỏ máu, được phủ đầy lông nâu và cuộn xoắn lại như thể nó đang lần mò tìm lối đi trong đường hầm. Nó trượt xa hơn, xa hơn nữa về phía chúng tôi... Ầm! Huỵch! Va rầm rầm vào vòm hang, vào những bức tường đá, vào nền đất, con giun quái vật đang phá hủy hang, dần dần từng tí một. Nó gần như chạm được chúng tôi rồi. Bơi đi! Bơi đi nào! Nhanh hơn nữa nào!
Khi chúng tôi nhấc mình sang được đường hầm tiếp theo, tôi lại liếc về phía sau lần nữa. Con giun khổng lồ gớm ghiếc không còn là nó nữa. Có ít nhất là ba con hay có thể nhiều hơn thế, tất cả đang sục sạo, lần tìm quanh các bức tường của hang, lao qua làn nước, vươn về phía chúng tôi. Những xúc tu nhầy nhụa, có vảy xếp như vảy cá. Nó là con gì không biết? Một con bạch tuộc khổng lồ chăng?
Một tiếng thét lặng câm cháy trong cổ họng tôi. Shona hầu như đã biến mất... Và rồi một xúc tu vươn dài ra, cuộn mình xuống đường hầm. Nó chạm phải tôi!"