Hôm ấy chúng tôi cùng đi ăn cơm, vốn ngồi đối diện nhau, nhưng bỗng dưng tôi lại không dám nhìn thẳng vào anh, cứ thế cắm mặt ăn, cũng không nói năng gì. Anh nói gì tôi cũng chỉ trả lời đơn giản vài từ.
Ăn được một nửa, anh dùng đũa kẹp chiếc đũa đang gắp thức ăn của tôi lại. Tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt anh trong suốt buổi tối.
Anh nói: “Giường số 31, im ắng như vậy không giống tác phong của em.”
Tôi: “Em vốn dĩ là người rất nhỏ nhẹ, ít nói…”
Anh: “Anh không quen với sự nhỏ nhẹ ít nói.”
Trái tim của tôi bỗng chốc đập loạn cào cào. Tôi nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy một cô gái thanh lịch và một cô gái lắm lời, anh thích cô nào hơn?”
Anh nhìn tôi, nói rất chậm, rất chậm: “Anh thích em.”