Trong ánh sáng khôn lường của ngày thơ dại, mình đã lạc lối, yêu đương khôn xiết, đứng dậy không sợ hãi, và điên cuồng từng trải chuyện đớn đau...
Cuối câu chuyện này, biết bao lấp lánh bị bẻ gẫy, tóc bồng bềnh và mắt xanh thao láo nhìn cuộc đời trước mặt.
Phải chăng một tuổi trẻ quá lộng lẫy đã hóa thành tro trửa vương vãi lên trời, và mình thấy ngạt thở?