Ở tập thơ “Đời”, nhà thơ Lê Chí tự sự rằng: “Mấy mươi năm buồn vui thao thức / giấc ngủ chưa thành”. Rồi ông viết đề từ cho tập thơ: “Học cách của sen / tìm thơ từ rơm rạ sình bùn / Nhiều khi rày đây mai đó / dễ đâu người gặp được người”. Vẫn là tình yêu chiêm nghiệm, dù là độc thoại âm thầm hay đối thoại trực diện trước một sự đời, hết thảy đều chạm tới số phận con người. Thí dụ trong bài “Đời” viết năm 2012 sau khi nhận điện thoại của nhà văn Nguyễn Quang Sáng gọi hỏi thăm vì nghe tin… chính mình đã chết: “Chẳng buồn / cũng chẳng vui / được tin mình vừa chết / bạn già gọi điện hỏi thăm... Mình còn sống hay mình đã chết? / nửa thực nửa ngờ...”.