Kim Chi không phải là nhà văn chuyên nghiệp… Nhưng khi được dịp xem qua bản thảo tản văn này, tôi và một vài người bạn khác không khỏi có chút kinh ngạc khi thấy trong văn của tác giả có những nét rất đặc trưng của người Việt miền Tây Nam Bộ, thể hiện qua cách diễn đạt và sử dụng từ ngữ, phảng phất phong cách, giọng điệu kiểu Đồng quê của Phi Vân ngày trước, với rất nhiều từ ngữ đặc sệt miền Nam. Còn cách kể chuyện thì trơn tuột lưu loát như văn nói, nghĩ sao viết vậy, không kiểu cọ màu mè.
Có những bài rất gần với chuyện tiếu lâm nông thôn, đọc lên không thể không tức cười (như “Tưởng bở”…), nhưng cũng có vài câu chuyện phản ảnh hiện thực xã hội gây cho người đọc thật nhiều suy nghĩ bức xúc về hoàn cảnh sống khó khăn nghiệt ngã của một số người dân trong giai đoạn chuyển hình kỳ lịch sử (như “Bông sứ cùi”…)