Nghiên cứu về “kiến trúc cổ truyền Việt Nam” cũng là tìm về một mạch nguồn bản sắc dân tộc, qua đó phần nào cũng phản ánh được tính chất xuyên suốt, đa dạng trong thống nhất của lịch sử và văn hóa Việt Nam.
Cội nguồn của kiến trúc Việt Nam bắt nguồn từ thời Tiền sử và Sơ sử, cách đây hàng chục ngàn năm. Tới thời Đông Sơn (niên đại từ thế kỷ VII trước công nguyên đến thế kỷ thứ I sau công nguyên) người Việt khẳng định mình bằng các quốc gia sơ khai Văn Lang, Âu Lạc, được biểu hiện qua nền nông nghiệp trồng lúa nước.
Mười thế kỷ Bắc thuộc, trong cơn lốc giằng xé giữa đồng hóa triệt để và chống đồng hóa mãnh liệt ở mạch nối thượng tầng, dường như kiến trúc Việt đã tiếp thu có chọn lọc nhiều yếu tố Hán, song ở mạch chìm dân dã, sức sống của truyền thống vẫn tồn tại. Chỉ đến kỷ nguyên tự chủ, kiến trúc Việt Nam mới thực sự khởi sắc phong phú về thể loại, đa dạng dần về đối tượng vì đã hợp nguồn biết bao sắc thái của các tộc người anh em cùng sống trên mảnh đất này.
Nội dung cuốn sách gồm 3 chương:
Chương 1: Một số yếu tố cơ bản ảnh hưởng đến kiến trúc truyền thống Việt. Chương này đề cập để chủ nhân sáng tạo và sử dụng, các kiểu nhà dân gian liên quan đến kiến trúc của người Việt, vài nét về lịch sử xã hội liên quan đến kiến trúc.
Chương 2: Bước đi của kiến trúc ở vùng châu thổ.
Trong chương đề cập đến diễn biến loại hình di tích kiến trúc hiện còn qua các thời; sự phân bố của di tích kiến trúc hiện còn qua các thời; niên đại của các di tích kiến trúc hiện còn qua các thời; sự phát triển của các loại hình di tích qua các thời.
Chương 3: Tổ chức không gian, kết cấu và chạm khắc trên kiến trúc qua các thời.