Nếu chỉ được phép chọn một từ duy nhất để nói về cảm nhận sau khi đọc Dẫu không nhìn thấy nắng, thì xin được phép chọn hai chữ THẤU HIỂU.
Dẫu không nhìn thấy nắng giúp chúng ta giải đáp những thắc mắc về cuộc sống của người khiếm thị: cách mà họ đối diện với những trở ngại; cách họ sống, làm việc; cách họ cảm nhận đồ vật, sự vật. Từ những chuyện nhỏ nhặt như cách tập xe đạp sao cho không tông phải tường, cho đến chuyện ngửi mùi dầu để phân biệt chiếc radio nào là hàng Nhật, chiếc nào là hàng Trung Quốc. Từ việc thay vì nắm tay, bám vào vai là cách tốt nhất để dẫn người khiếm thị đi theo mình, cho đến việc dùng phím số “5” trong điện thoại có phím để làm điểm tựa cho việc sử dụng điện thoại. Có thể nói cuốn sách là một lần trải nghiệm “bước ra từ bóng tối” để hiểu về tâm hồn, cuộc sống của người khiếm thị.
22 bài viết, 22 câu chuyện về những mảnh đời khác nhau, Dẫu không nhìn thấy nắng chạm khẽ vào trái tim người đọc bằng những nốt trầm của lòng yêu đời, yêu người mặc cho những khiếm khuyết sinh học trên cơ thể. Bằng những dòng tự sự chân thành, về bài học làm người, giản dị mà giàu tính nhân văn. Đọc cuốn sách ta thấy thương những mảnh đời ấy, và thấy may mắn biết bao nhiêu, khi đời còn cho ta đôi mắt.
Dù không nhìn thấy nắng, nhưng họ có ánh sáng riêng phát ra từ nội tâm. Đó là giá trị của bản thân. Là cảm nhận hương vị cuộc sống qua khứu giác, vị giác, xúc giác, thính giác và bằng sự bình thản trong tâm hồn.
Cuộc sống xô bồ với nhiều lo toan nên đôi khi người ta quên lãng hoặc không dám chạm tới sự bình thản. Nhưng
Dẫu không nhìn thấy nắng sẽ giúp khơi gợi sự bình thản ấy, khơi gợi sự tĩnh lặng trong tâm hồn của mỗi con người, không chỉ những người khiếm thị hay khuyết tật, để chúng ta nhìn lại chính cuộc sống tất bật mỗi ngày bằng một lăng kính khác: bao dung hơn, tĩnh lặng hơn, bình thản hơn.
Có lẽ, Dẫu không nhìn thấy nắng là món quà mà Nhà xuất bản Văn hóa - Văn nghệ dành tặng không chỉ cho những ai muốn hiểu thêm về những người khiếm thị, mà còn cho những ai vẫn mệt nhoài vì khó khăn, vấp ngã. Cho những ai vẫn đang khó chịu với những gì nhỏ nhặt, tầm phào. Bởi, phải một lần, đừng nhìn cuộc đời bằng mắt, mà bằng những cảm nhận, bằng sự bao dung, để thấy ta bỏ lỡ quá nhiều điều trân quý quanh mình.