"… Ta đây, ta đây, hỡi loài chim thương quý. Tiếng hót của ngươi lọt vào tai ta êm dịu vô ngần khi bóng đêm đang dàn rộng, khi sự sáng tạo dịu lại, khi cuộc sống thiếp ngủ, và khi những linh hồn tẩu thoát trong đêm tối bất động đen thẳm. Những linh hồn đã bặt tiếng trong tĩnh lặng và bình tịnh; người ta không còn nghe thấy chúng nữa. Lúc bấy giờ, tiếng hót của người ta nghe như tiếng kêu của một trong những linh hồn đã trở thành câm lặng đời đời, như để nhắc gợi lại hình ảnh người chị mà ta và mẹ ta đã nhìn thấy ngã quỵ xuống vào một đêm kinh khủng, trong nỗi cô đơn quằn quại vô bờ, nơi mà tiếng kêu thét dù có vang tận trời xanh cũng chẳng thể nghe thấy…"
"Ta đây, ta đây, hỡi loài chim yêu dấu."
Và cũng từ đó, người em đã thề nguyện quyết tâm trả thù cho chị. Sau khi tìm mọi cách để được vào giúp việc cho viên kỹ sư trẻ kia, khi cuộc phục thù sắp sửa thành tựu, khi… thì hỡi ôi, tình yêu! Chao ôi, tình yêu lại đến! Có một thi sĩ, Xuân Diệu thì phải, đã viết: "Tình yêu đến tình yêu đi. Nào ai có biết," hay trực tiếp hơn "Đố ai định nghĩa được tình yêu".