Cười gượng
… Tảng sáng, ngọn cỏ còn đọng giọt sương, chân trời mây còn chớn chở. Trâu thả ra đồng cho ăn đi ní na ní nần, thằng chăn theo hát rấm ra rấm rít.
Mấy mẹ con thím giáo Điểu dắt nhau đi lần ra lộ đặng đón xe hơi đò mà lên Bắc Liêu rồi hoặc kiếm xe hơi khác, hoặc đi tàu mà lên Sài Gòn.
Thằng Hòa với thằng Hiếu nghe nói được đi Sài Gòn thì vui mừng, bởi vậy hai đứa nó đi trước, mặt tươi cười, lòng khấp khởi. Cô Hảo với thím giáo đi sau, mỗi người bưng một cái thúng nhỏ đựng mùng mền cùng quần áo, cái đã rách, chẳng có vật chi quý, cô Hảo rất nghiêm trang, thím giáo coi bộ buồn nghiến.
Giọng văn mộc mạc bình dị của nhà văn Hồ Biểu Chánh đã khiến người đọc như được xem lại từng thước phim về phong cảnh, tập quán sinh hoạt, đời sống xã hội ở nông thôn Nam Bộ Việt Nam cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX trong các tác phẩm của ông.